Ngôn ngữ đánh dấu có thể mở rộng (Extensible Markup Language - XML) là một ngôn ngữ đánh dấu tiêu chuẩn, độc lập với nền tảng xác định các quy tắc định dạng để mã hóa dữ liệu. Điểm mạnh chính là nó cung cấp một cách rõ ràng để biểu diễn dữ liệu có cấu trúc để sử dụng trong các ứng dụng, đặc biệt là định dạng để lưu trữ và để giao tiếp trong tin nhắn.
Tính khả chuyển của XML trên các nền tảng khác nhau làm cho nó trở nên lý tưởng để biểu diễn dữ liệu trong các hệ thống phân tán, khắc phục sự không đồng nhất. XML cũng có thể mở rộng được, cho phép tạo ra các biến thể dành riêng cho miền ứng dụng và miền ứng dụng của ngôn ngữ cơ bản, một ví dụ cổ điển về ngôn ngữ này là Ngôn ngữ đánh dấu hóa học (Chemical Markup Language - CML); điều này được sử dụng để mô tả các cấu trúc phân tử phức tạp trong một định dạng tài liệu được tiêu chuẩn hóa và rõ ràng. Các đặc điểm của XML đã dẫn đến việc nó được sử dụng phổ biến trong nhiều ứng dụng, cũng như là phương pháp biểu diễn dữ liệu được lựa chọn trong các giao thức khác như SOAP và các dịch vụ Web.
Tài liệu tham khảo
1. Richard John Anthony, Chapter 6 - Distributed Systems, Systems Programming, Morgan Kaufmann, 2016, doi = 10.1016/B978-0-12-800729-7.00006-6.